Trang chủ

DANH MUC


Muc luc

Giới thiệu
Tin tuc_Thoi su
Họp mặt 30 nam
. Tin tức.Google
Thể thao
Google
Amazon
Yahoo
Facebook
Youtube
Skype Me™!

Liên lạc với chúng tôi

Thứ Tư, 19 tháng 8, 2015

Fwd: “Việt Nam là mô hình kỳ lạ nhất thế giới: Nước… không chịu phát triển!”

---------- Forwarded message ----------
From: Tran Huutoan <huutoan66@gmail.com>
Date: Tue, 18 Aug 2015 09:05:57 +0700
Subject: Fwd: "Việt Nam là mô hình kỳ lạ nhất thế giới: Nước… không
chịu phát triển!"
To: thanhtuanitac <thanhtuanitac@yahoo.com.vn>

---------- Forwarded message ----------
From: Quyen nguyen tan <tanquyen9@gmail.com>
Date: Mon, 17 Aug 2015 17:18:15 +0700
Subject: "Việt Nam là mô hình kỳ lạ nhất thế giới: Nước… không chịu phát triển!"
To: Nguyen Ngoc chuong <nguyen.ngocchuong@rocketmail.com>
Cc: HUYNHSONTUNG VN <huynhsontung@yahoo.com>

*"Việt Nam là mô hình kỳ lạ nhất thế giới: Nước… không chịu phát triển!"*
10/08/2015

*Infonet
<http://infonet.vn/viet-nam-la-mo-hinh-ky-la-nhat-the-gioi-nuoc-khong-chiu-phat-trien-post171047.info>*

*Hải Châu*

10-08-2015

Đó là lời "nói đùa" mà rất đau của các chuyên gia Ngân hàng Thế giới được
chuyên gia kinh tế cao cấp Phạm Chi Lan thuật lại với các doanh nghiệp nhỏ
và vừa trong cả nước về Đà Nẵng dự hội nghị.

*Không cạnh tranh được trong ASEAN thì nói gì đến cạnh tranh với Mỹ, EU*

Tiếp tục bài nói chuyện "Cơ hội và thách thức với doanh nghiệp (DN) nhỏ và
vừa trong hội nhập quốc tế" tại hội nghị kết nối các DN nhỏ và vừa toàn
quốc do Hiệp hội DN nhỏ và vừa Việt Nam tổ chức chiều 8/8 ở Đà Nẵng (Infonet
đã đưa tin
<http://infonet.vn/nguoi-lang-gieng-phuong-bac-luon-noi-vay-ma-khong-phai-vay-post171004.info>),
chuyên gia kinh tế cao cấp Phạm Chi Lan nêu rõ, nhìn vào các FTA mà Việt
Nam đã ký kết cho thấy tổng kim ngạch xuất nhập khẩu của nước ta với các
đối tác chiếm tỉ lệ rất lớn và sắp tới sẽ tiếp tục tăng trưởng hơn nữa.

<https://anhbasam.files.wordpress.com/2015/08/infonet_ket_noi_doanh_nghiep_anh3.jpg>

Hàng trăm doanh nghiệp nhỏ và vừa trong cả nước tham dự hội nghị kết nối do
Hiệp hội Doanh nghiệp nhỏ và vừa Việt Nam tổ chức tại Đà Nẵng ngày 8/8
(Ảnh: HC)

Tuy nhiên, nếu nhìn vào bước đường hội nhập thì có thể thấy điều rất đáng
lo là năng lực cạnh tranh của Việt Nam cho đến nay vẫn còn thua xa các nước
ASEAN 6. Đã 20 năm tham gia ASEAN nhưng Việt Nam vẫn còn nằm trong nhóm 4
nước lạc hậu hơn của ASEAN (gồm Việt Nam, Lào, Campuchia và Myanmar).

"Do vậy, năm 2014, Thủ tướng đã đưa ra những cố gắng để cải thiện môi
trường kinh doanh một cách cơ bản cho DN, và sau đó quyết định lấy năm 2015
là "Năm Doanh nghiệp". Trên tinh thần đó, nhiều nơi cũng quyết định lấy năm
nay là năm của DN. Quốc hội, Ban Kinh tế TƯ cũng coi năm nay là năm tập
trung để cải thiện cho DN. Cải thiện môi trường kinh doanh chính là để nâng
cao năng lực cạnh tranh của Việt Nam!" – Bà Phạm Chi Lan nói.

Theo bà, Thủ tướng quyết định lấy chuẩn của các nước ASEAN làm chuẩn cho
năng lực cạnh tranh của Việt Nam. Năm 2014, Thủ tướng chủ trương Việt Nam
phải cải thiện các chỉ số của Ngân hàng Thế giới về môi trường kinh doanh
sao cho ngang bằng với ASEAN 6. Năm nay thì Thủ tướng đưa ra tiêu chuẩn ở
mức cao hơn là đến năm 2015, Việt Nam phải cạnh tranh được với ASEAN 4 (4
nước tiên tiến nhất trong ASEAN).

"Tham gia hội nhập với rất nhiều nước lớn nhưng ASEAN phải là nơi đầu tiên
mà Việt Nam có thể cạnh tranh được. Không cạnh tranh được trong ASEAN thì
phải nói thẳng là với các đối tác lớn hơn như Hoa Kỳ, EU có khả năng cạnh
tranh cao hơn rất nhiều thì Việt Nam sẽ vô cùng khó khăn!" – Chuyên gia
Phạm Chi Lan nhấn mạnh.

*Để có 1 đồng lợi nhuận phải mất… 1,02 đồng "bôi trơn"!*

Bà Phạm Chi Lan còn nêu rõ, không chỉ xếp hạng về môi trường kinh doanh mà
xếp hạng về thể chế của Việt Nam hiện nay cũng khá thấp. Đặc biệt, trong
xếp hạng về thể chế thì Việt Nam xếp ở mức rất kém trong các chỉ số về chi
phí ngoài pháp luật, chi phí "bôi trơn" so với nhiều nước khác.

"Một điều tra cho thấy, ở Việt Nam, trung bình cứ 1 đồng lợi nhuận thì DN
phải mất 1,02 đồng cho "bôi trơn". Có nghĩa, nếu tham nhũng ở nước ta giảm
đi 50% thì đã làm tăng được 50% lợi nhuận của DN rồi. Đây là một trong
những điều giải thích tại sao DN Việt Nam cứ nhỏ mãi. TS Trần Đình Thiên,
Viện trưởng Viện Kinh tế Việt Nam từng nhận xét DN Việt Nam hiện nay có xu
hướng… li ti hóa, tức là nhỏ đi so với trước!" – chuyên gia Phạm Chi Lan
cho hay.

Dẫn số liệu điều tra của Phòng Thương mại – Công nghiệp Việt Nam cho thấy,
so với 10 năm trước đây thì quy mô của DN Việt Nam hiện chỉ còn bằng một
nửa, chuyên gia Phạm Chi Lan bức xúc đặt câu hỏi. "Đáng lẽ sau 10 năm, quy
mô của DN Việt Nam phải lớn lên chứ tại sao lại nhỏ đi?".

Rồi bà trả lời: "Một trong những nguyên nhân chính là tham nhũng đã lấy mất
lớn hơn so với lợi nhuận của DN. Bị lấy mất lợi nhuận rồi thì DN còn gì để
tái đầu tư, để mở rộng được? Và DN sẽ co lại vì họ làm được 1 nhưng có
những ông khác không làm gì cả mà tước đoạt của họ hơn 1 thì tội gì họ làm
nữa".

<https://anhbasam.files.wordpress.com/2015/08/h1138.jpg>

Chuyên gia kinh tế cao cấp Phạm Chi Lan phát biểu tại hội nghị (Ảnh: HC)

Theo chuyên gia Phạm Chi Lan, trong các nước tham gia TPP thì Việt Nam xếp
ở hàng thấp nhất về trình độ công nghệ dù đây là yếu tố mà ai cũng biết là
vô cùng quan trọng đối với năng lực cạnh tranh. Đây là vấn đề thuộc về tầm
quốc gia và phải được Nhà nước ưu tiên quan tâm chứ không hoàn toàn thuộc
trách nhiệm của DN.

"Hệ thống chính sách của chúng ta nói rất nhiều, rất hay về đổi mới công
nghệ nhưng trên thực tế, rất nhiều DN cho biết họ không thể tiếp cận được
với những chính sách khuyến khích của Nhà nước. Chỉ ai tự có năng lực thì
mới tự đổi mới công nghệ được thôi chứ còn họ "quên" đi tất cả những cái
của Nhà nước, bởi vì chi phí để nhận được ưu đãi có khi lại còn lớn hơn cả
mức được ưu đãi. Đó là điều rất đau gây cản trở cho sự phát triển công nghệ
của chúng ta!" – chuyên gia Phạm Chi Lan bức xúc nói.

*Mô hình kỳ lạ nhất thế giới: Nước… không chịu phát triển?!*

Bà Phạm Chi Lan nêu rõ, Nhà nước phải cố gắng rất nhiều để đàm phán và ký
kết các FTA, trong đó phải có những nhượng bộ để các đối tác mở cửa thị
trường cho mình. Nhưng trên thực tế, đến thời điểm này tận dụng được tốt
nhất FTA đã ký chỉ là với Hàn Quốc. Theo đó, hơn 73% chứng nhận xuất khẩu
sang Hàn Quốc là được hưởng ưu đãi. Nhưng đi sâu vào 73% này thì lại thấy
đa phần DN được hưởng ưu đãi lại là DN Hàn Quốc chứ không phải Việt Nam.

"Điều đó cho thấy DN Việt Nam chưa tận dụng được những ưu thế từ FTA. Chúng
tôi đang đề xuất Bộ Công thương xem lại chính cách thức của Bộ trong việc
cung cấp các ưu đãi hoặc phổ biến như thế nào mà để DN Việt Nam tiếp cận
được ưu đãi thấp như thế? Nếu DN không biết hoặc quá khó để tiếp cận được
thì là thành phí hoài công sức của các vị ấy đi đàm phán. Đây cũng là sự
lãng phí rất lớn!" – Bà Phạm Chi Lan nói.

Theo chuyên gia này, khó khăn đối với DN Việt Nam gần như là chuyện muôn
thuở. 5 – 7 năm nay, Diễn đàn Kinh tế thế giới tiến hành điều tra thì đều
cho ra sơ đồ tương tự nhau về khó khăn của DN Việt Nam chứ không thay đổi
bao nhiêu. Bà nói thẳng là cảm thấy rất đau khi các chuyên gia Diễn đàn
Kinh tế thế giới hỏi: Tại sao Việt Nam kỳ lạ thế, những điều này nói hoài
mà không sửa được, không thay đổi được?

"Một số chuyên gia WB còn nói đùa Việt Nam có lẽ là mô hình kỳ lạ nhất thế
giới. Trên thế giới chia ra gồm nước phát triển, nước đang phát triển, nước
chậm phát triển nhưng Việt Nam có lẽ là mô hình đặc biệt nhất. Đó là nước…
không chịu phát triển! Đầu tư nhiều đến thế, ODA nhiều đến thế (20 năm qua
lượng ODA đổ vào Việt Nam lên tới gần 90 tỉ USD) nhưng đến bây giờ vẫn
không phát triển được thì chỉ có thể là… không chịu phát triển!" – chuyên
gia Phạm Chi Lan nói một cách khá chua chát.

Theo bà, khi tham gia các FTA thì không phải chỉ cạnh tranh ở tầm DN mà
cạnh tranh ở tầm nhà nước cũng vô cùng quan trọng. Nhà nước Việt Nam cũng
phải cạnh tranh với Nhà nước của các nước khác về thể chế, môi trường kinh
doanh, năng lực điều hành nền kinh tế vĩ mô… Mặc dù khi tham gia các FTA
thế hệ mới, đặc biệt là Hiệp định Đối tác xuyên Thái Bình Dương (TPP), Hiệp
định Thương mại tự do Việt Nam – EU (EVFTA) đòi hỏi cao hơn, khắc nghiệt
hơn nhưng chính điều này sẽ giúp Việt Nam nâng tầm mình lên.

"Nói thật, chơi mà cứ cạnh tranh loanh quanh trong cái ao của ASEAN thì
không đủ. Chúng ta phải cố gắng để vươn ra biển lớn, chấp nhận sóng gió lớn
hơn thì mới có thể vượt lên được. Trong điều kiện môi trường kinh doanh của
chúng ta chưa thuận lợi, khi có các hiệp định mới này, chắc chắn Nhà nước
sẽ phải thay đổi nhiều về hệ thống luật pháp, chính sách trong nước cho phù
hợp với các cam kết. Và từ đó đổi mới kinh tế sang hệ thống kinh tế thị
trường đầy đủ sẽ giúp cho môi trường kinh doanh tại Việt Nam tốt hơn, bình
đẳng hơn!" – Chuyên gia Phạm Chi Lan nhấn mạnh.
Nước… không chịu phát triển!

11/08/2015

*FB Nhân Thế Hoàng
<https://www.facebook.com/culoo.hoang/posts/857627114326865>*

11-08-2015

Trên thế giới người ta chia ra các mô hình kinh tế như nước phát triển,
nước đang phát triển và nước chậm phát triển để đánh giá vị thế của các
nước đó so với phần còn lại của thế giới.

Anh Việt Nam không chơi với 3 mô hình trên mà nằm vào mô hình thứ tư, mô
hình kỳ lạ và độc nhất vô nhị trên thế giới, đó là "nước…không chịu phát
triển". Gọi không chịu phát triển là vì trong 20 năm qua từ khi gia nhập
Asean, Việt Nam nhận từ ODA hơn 90 tỷ đô, rồi tiền kiều hối xấp xỉ cả chục
tỷ đô mỗi năm, ngoại tệ từ xuất khẩu tài nguyên khoáng sản..vv…nhưng Việt
Nam vẫn nằm trong top lạc hậu nhất Asean, xếp chung với Lào, Cam, Myanma.

Nguyên nhân chính được đưa ra cho tình trạng "không chịu phát triển" này là
do tham nhũng, theo điều tra thì để kiếm 1 đồng lợi nhuận, doanh nghiệp cần
phải bỏ 1,02 đồng tiền bôi trơn. Hiểu nôm na là bạn còng lưng thức khuya,
dậy sớm để nấu tô bún bán chẳng hạn, bạn muốn lời 5000 đồng/1 tô thì bạn
phải nộp hơn 5000 đồng cho cha dân phòng nằm vắt dái ngủ khì không làm gì
cả, nó chỉ có cái quyền duy nhất là quản lý cái vỉa hè bạn đang bán bún mà
thôi.

Bà Phạm Chi Lan-chuyên gia kinh tế nêu rõ: "không chỉ xếp hạng về môi
trường kinh doanh mà xếp hạng về thể chế của Việt Nam hiện nay cũng khá
thấp. Đặc biệt, trong xếp hạng về thể chế thì Việt Nam xếp ở mức rất kém
trong các chỉ số về chi phí ngoài pháp luật, chi phí "bôi trơn" so với
nhiều nước khác."

Tức là nếu cải thiện thể chế để bài trừ tham những thì lợi nhuận của doanh
nghiệp có thể tăng lên hơn 100%. Từ lợi nhuận tăng thêm đó doanh nghiệp mới
tái đầu tư, mở rộng quy mô, góp phần vào sự phát triển kinh tế; chứ đằng
này, làm vả mồ hôi dái mà lợi nhuận phải chia phần hơn cho thằng chuyên
hoạch hoẹ mình, làm cho chó ăn thì làm làm gì cho nó nhọc thân.

Đây cũng là lý do mà quy mô doanh nghiệp Việt Nam ngày càng nhỏ, so với 10
năm trước đây thì quy mô của doanh nghiệp Việt Nam hiện tại đã giảm chỉ còn
một nữa. Đó, làm kinh tế kiểu ngược đời như vậy thì bảo sao Việt Nam không
mãi nghèo nàn, lạc hậu, ăn rồi xách cái bát lân lê các nước để ăn xin cho
được.

Bởi ta nói "thiên tai do bởi thiên tài đảng ta" là nó chính xác gì đâu luôn
á, không cãi được.

____

*KHÔNG CHỊU PHÁT TRIỂN*

*Võ Xuân Sơn <https://www.facebook.com/xuanson.vo.5/posts/549187111905086>*

10-08-2015

Không biết các chuyên gia của IMF nói đùa hay thật, nhưng những gì ở Việt
nam cho thấy họ nói đúng.

Cách đây vài ngày Singapore tổ chức kỉ niệm 50 năm thành lập nước. Sau 50
năm, từ một vùng đất hoang sơ, Sing gapore đã hoàn toàn vươn lên chiếu
trên, kể cả trong khu vực cũng như trên toàn thế giới. Việt nam, một đất
nước có dân số gấp nhiều lần, tài nguyên thiên nhiên phong phú, truyền
thống lâu đời… mọi xuất phát điểm đều hơn hẳn Singapore. Sau 40 năm thống
nhất đất nước, chúng ta có cái gì? Chúng ta được xếp ở đâu so với Singapore?

Như vậy thì câu nói không chịu phát triển đâu có sai.

Nhưng mà sai. Người dân Việt nam, doanh nghiệp Việt nam đâu có không muốn
phát triển. Muốn lắm chứ. Ai mà không muốn dân giàu nước mạnh, Họa có điên
mới không muốn, mà dân Việt nam đâu có điên hết cả lũ đâu.

Nhưng mà có đấy. Có những kẻ chỉ muốn giàu lên nhanh chóng, giàu bằng ăn
cắp, giàu bằng cách làm nghèo đất nước. Để có 1 đồng lợi nhuận, người dân
phải chi cho chúng 1,02 đồng để "bôi trơn", và doanh nghiệp chúng ta cứ thế
mà bị "li ti" hóa, co dần, teo tóp dần, chết dần chết mòn.

Chúng tôi, người dân Việt nam, đâu có ai muốn cái mô hình "đặc biệt nhất
thế giới", mô hình không chịu phát triển. Nhưng họ, những kẻ không muốn đất
nước này phát triển, những kẻ chỉ muốn trục lợi cá nhân, làm giàu cho cá
nhân mình, cho gia đình mình bằng cách ăn cắp tiền của dân, đục khoét ngân
sách, vắt cạn kiệt tài nguyên thiên nhiên, làm mất khả năng phát triển của
cả nền kinh tế nước nhà, chỉ có những kẻ đó là muốn duy trì cái mô hình
quái gở như vậy mà thôi.

Tham nhũng và cái mô hình duy trì tham nhũng chính là sức cản để đưa Việt
nam đi lên, nó chính là phản động lực, chống lại sự phát triển, sự đi lên
của dân tộc Việt nam, của đất nước Việt nam.

*Nghĩ về câu nói "một quốc gia không chịu phát triển"*

14/08/2015

*Dân Trí
<http://dantri.com.vn/su-kien/nghi-ve-cau-noi-mot-quoc-gia-khong-chiu-phat-trien-20150814070335531.htm>*

*Lê Chân Nhân*

14-08-2015

<https://anhbasam.files.wordpress.com/2015/08/h1193.jpg>

(Minh Họa: Ngọc Diệp)

*Việt Nam không phải không chịu phát triển, mà phát triển nhưng bị tham
nhũng ăn chặn một nửa. Những gì làm ra vốn quá ít ỏi so với các nước, lại
bị mất đi một nửa thì thử hỏi còn được gì trong tay!*

"Một số chuyên gia World Bank còn nói đùa Việt Nam có lẽ là mô hình kỳ lạ
nhất thế giới. Trên thế giới chia ra gồm nước phát triển, nước đang phát
triển, nước chậm phát triển nhưng Việt Nam có lẽ là mô hình đặc biệt nhất.
Đó là nước… không chịu phát triển! Đầu tư nhiều đến thế, ODA nhiều đến thế
(20 năm qua lượng ODA đổ vào Việt Nam lên tới gần 90 tỉ USD) nhưng đến bây
giờ vẫn không phát triển được thì chỉ có thể là… không chịu phát triển!" –
Đó là phát biểu của chuyên gia Phạm Chi Lan tại Hội nghị kết nối các DN nhỏ
và vừa toàn quốc do Hiệp hội DN nhỏ và vừa Việt Nam tổ chức chiều 8/8 ở Đà
Nẵng.

Câu nói này được bàn luận suốt mấy ngày qua trên các diễn đàn với nhiều ý
kiến rất tích cực, tựu trung là chuyên gia của World Bank đưa ra một lời
cảnh báo cho Việt Nam. Chỉ có lời nói thẳng mới làm cho chúng ta tỉnh thức,
những lời tự vuốt ve còn nguy hiểm hơn thuốc độc.

Không phải là Việt Nam không phát triển mà đúng hơn là phát triển không
tương xứng với tiềm năng của chính mình. Vậy thì lực cản nằm ở đâu, có phải
vì thiếu hệ thống pháp luật đủ mạnh không, có phải vì thiếu chính sách phù
hợp không? Thưa không, lực cản chính là do tham nhũng. Không quốc gia nào
có thể phát triển được nếu như không chống được tham nhũng, không lụn bại
đã là may.

Tại diễn dàn này, các chuyên gia kinh tế dẫn số liệu của Phòng Thương mại –
Công nghiệp Việt Nam, so với 10 năm trước đây thì quy mô của doanh nghiệp
Việt Nam chỉ còn một nửa. Lạ quá, lẽ ra sau 10 năm thì quy mô của doanh
nghiệp Viêt Nam phải lớn hơn, sao lại có thể teo đi, đây là câu hỏi rất đau
đầu nhưng không phải khó chỉ ra lời giải đáp.

Và đây là câu trả lời của chuyên gia Pham Chi Lan: "Một điều tra cho thấy,
ở Việt Nam, trung bình cứ 1 đồng lợi nhuận thì DN phải mất 1,02 đồng cho
"bôi trơn". Có nghĩa là, doanh nghiệp đã bị mất đi một nửa nguồn lực cho
tham nhũng. Thay vì số tiền đó được sử dụng để mở rộng sản xuất kinh doanh
thì lại bỏ vào túi của tham nhũng. Suy càng sâu, càng thấy tội ác của tham
nhũng, nó không chỉ ăn tiền của các cá nhân, của doanh nghiệp, của xã hội,
mà còn phá hoại nền kinh tế, là lực cản phát triển đất nước.

Một vấn đề từng đặt ra là tại sao Việt Nam không sinh ra được những doanh
nhân có thể xây dựng được những thương hiệu lớn như Honda, Toyota… của Nhật
bản hay Samsung, Hyundai… của Hàn Quốc. Câu trả lời cũng đã đặt ra ở trên,
đó là vì tham nhũng.

Thế thì, Việt Nam không phải không chịu phát triển, mà phát triển nhưng bị
tham nhũng ăn chặn một nửa. Những gì làm ra vốn quá ít ỏi so với các nước,
lại bị mất đi một nửa thì thử hỏi còn được gì trong tay!
Nhưng nếu có cách để so sánh tài sản của quan chức của các nước, có lẽ vị
trí của Việt Nam lại thuộc thứ hạng "không phải dạng vừa đâu".
----------------------------------------------------------------------------

Sự trùng hợp kỳ lạ của hai bậc thiên tài

*(Dân trí) - "Những từ tưởng lớn thường gặp nhau". Tư tưởng của Hồ Chủ tịch
và của ông Lý Quang Diệu là những tư tưởng lớn nên đã "gặp nhau". *





"Nếu thắng trong cuộc đua giáo dục, sẽ thắng trong phát triển kinh tế". Đó
là câu nói của ông Lý Quang Diệu khi thăm Việt Nam năm 2007.

Một câu nói tuyệt vời của một tư tưởng vĩ đại và hoàn toàn có thể hiểu
ngược lại, thậm chí rộng hơn: "Thất bại trong giáo dục là thất bại không
chỉ của kinh tế mà là sự thất bại toàn diện".

Ông Lý Quang Diệu đã nói câu trên bằng chính sự trải nghiệm thực tế của
mình. Ngay từ những ngày đầu dành độc lập, với cương vị Thủtướng, ông đã đề
ra hàng loạt chính sách để trọng dụng nhân tài, tiếng Anh và quan điểm phát
triển giáo dục.

Vềtrọng dụng, thu hút nhân tài, ông Lý đã có những chỉ đạo quyết liệt và cụ
thểnên rất có hiệu quả ở cả hai phương diện, đào tạo, bồi dưỡng nhân tài
trong nướcđồng thời biến Singapore trở thành "vùng trũng", hội tụ tài năng
của nhiều quốc gia trên thế giới.

Thậm chí, là một đất nước có diện tích rất nhỏ bé nhưng Singapore vẫn cho
phép và mời gọi những nhà khoa học, kỹ thuật lớn đến nhập cư, chấp nhận
những cư dân trong khu vực, đặc biệt là những công dân đến từ Ấn Độ.

Ông cho lập 2 ủy ban trong đó một ủy ban có nhiệm vụ giúp những người có
năng lực làm đúng nghề và một ủy ban kết hợp họ lại thành một xã hội thu
nhỏ.

"Nếu không lấp vào chỗ trống bằng những tài năng nước ngoài, chúng tôi
không làm cho đất nước vươn lên hàng đầuđược. Họ chính là những megabytes
bổ sung cho chiếc computer Singapore". Ông Lý Quang Diệu thẳng thắn bày tỏ.

Một trong những quyết định được cho là "then chốt" đểSingapore bắt nhịp sự
phát triển của thế giới, đó là chọn tiếng Anh làm một trong bốn loại ngôn
ngữ được sử dụng chính thức ở Đảo quốc Sư tử.

Với phương châm "Nắm vững tiếng Anh,đó là chìa khóa để giành lấy tri thức,
công nghệ cao của phương Tây" nên trong tất cả các trường học ở Singapore
đều dùng tiếng Anh là ngôn ngữ bắt buộc. Điều này trái ngược hẳn với
Malaysia dùng ngôn ngữ bản địa và hậu quả thì như mọi người đã biết.

Cũng trong lần thăm Việt nam năm 2007, ông Lý Quang Diệu đã có những chia
sẻ rất tâm huyết: "Nếu tất cả sinh viên Việt Nam sau này không thể nghe và
nói tiếng Anh trôi chảy, chỉ có thể đọc thôi cũng đã là tụt hậu".

Điều kỳlạ là dù tuổi đời cách nhau 33 năm, những điều ông Lý Quang Diệu
(1923) nói hầu như trùng hợp với tư tưởng của Chủ tịch Hồ Chí Minh (1890).

Về giáo dục, ngay từ những ngày đầu dành độc lập, Chủ tịch Hồ Chí Minh đã
ký sắc lệnh số 01 của nước Việt nam dân chủ cộng hòa về "Diệt giặc đói,
diệt giặc dốt và diệt giặc ngoại xâm".

Điều này có thể hiểu là ưu tiên diệt giặc đói là số một, số hai là giặc dốt
và thứ ba là giặc ngoại xâm.

Về trọng dụng nhân tài, Chủ tịch Hồ Chí Minh không chỉ cử nhiều sinh viên
ra nước ngoài học tập mà còn thu hút nhiều nhân tài về nước đóng góp cho Tổ
quốc như các Giáo sư Trần Đại Nghĩa, Lương Định Của…

Đối với giáo dục, Chủ tịch Hồ Chí Minh đã có những chỉ bảo rất cụ thể và
cho đến hôm nay vẫn chưa hề cũ, thậm chí còn đầy tính thời sự khi sự quá
tải đang trở thành "hiểm họa": "Trẻ em như búp trên cành – Biếtăn, biết
ngủ, biết học hành là ngoan".

Về đào tạo nhân tài, Chủ tịch Hồ Chí Minh đã từng nói: "Vì sự nghiệp mười
năm trồng cây, vì sự nghiệp trăm năm trồng người".

Trong suốt cuộc đời mình và cho đến khi từ giã cuộcđời, Chủ tịch Hồ Chí
Minh chỉ có một mong muốn lớn nhất: "Tôi chỉ có một sự ham muốn, ham muốn
tột bậc, là làm sao cho nước ta được hoàn toàn độc lập, dân ta được hoàn
toàn tự do, đồng bào ai cũng có cơm ăn áo mặc, ai cũng được học hành"..

"Những từ tưởng lớn thường gặp nhau". Tư tưởng của HồChủ tịch và của ông Lý
Quang Diệu là những tư tưởng lớn nên đã "gặp nhau".

*Bùi Hoàng Tám*
Lý Quang Diệu và Phạm Văn Đồng

27/03/2015

*Nguyễn Văn Tuấn*
<http://tuanvannguyen.blogspot.com/2015/03/ly-quang-dieu-va-pham-van-ong.html>

25-03-2015

<https://anhbasam.files.wordpress.com/2015/03/h1210.jpg>Thế là ông Lý Quang
Diệu đã về cõi vĩnh hằng ở tuổi 91. Đã có rất nhiều bài báo viết về cuộc
đời và sự nghiệp to lớn của ông, những gì chúng ta viết có nguy cơ cao bị
rơi vào sự thừa thải. Nhưng viết về ông dựa trên cái nhìn của VN thì chắc
không thừa. Ông Lý Quang Diệu làm thủ tướng Singapore khoảng 31 năm. Ông
Phạm Văn Đồng cũng làm thủ tướng [một phần và sau này toàn phần VN] được 32
năm. Nhưng hai người để lại những di sản rất khác nhau.

Ông Lý đúng là một kiến quốc sư thật sự. Ông "hoán chuyển" một làng chài
chỉ độ 100 dân nghèo khó và không có tài nguyên thành một quốc đảo giàu có,
một trung tâm thương mại và trung chuyển quốc tế. Ông cầm lái "con thuyền
Singapore" đi từ nghèo đói đến thịnh vượng, sang chế độ dân chủ [dù chỉ nửa
vời], đến toàn cầu hoá. Ông không bao giờ tự xưng là "cha gia dân tộc",
nhưng người dân Singapore xem ông như là một cha đẻ của Singapore hiện đại.
Ông ra đi và để lại một Singapore đầy tự tin, xán lạn. Trên trường quốc tế,
ông được hầu như tất cả các lãnh tụ quốc gia xem như là một "statesman" –
chính khách. Người ta ca ngợi ông là người có viễn kiến sáng suốt, về tính
quyết đoán, về cách nói trực tiếp và trong sáng, về trí thông minh, và tính
dí dỏm của một người có học. Ông còn để lại những câu phát ngôn trứ danh,
những phát ngôn mà thế giới sẽ còn nghiền ngẫm trong tương lai.

Ông Phạm Văn Đồng sau hơn 30 năm làm thủ tướng và khi ra đi chẳng để lại
một di sản gì đáng để xưng tụng. Suốt 30 năm làm thủ tướng hình như ông
chẳng có dấu ấn gì đáng nói. Nước VN do ông lãnh đạo từ nghèo đói vẫn hoàn
nghèo đói. Ông để lại cái văn bản ngoại giao đầy tai tiếng và có thể nói là
sẽ làm nhơ danh ông rất rất lâu. Ông chỉ được tiếng là người trong sạch và
giản dị. Nhưng ông chẳng có những phát ngôn gì để có thể xem là "wisdom".

Về qui mô, nói cho cùng, tôi nghĩ ông Lý là người chỉ tương đương với vai
trò của một thị trưởng mà thôi. Nên nhớ rằng trong quá khứ, ông Lý Quang
Diệu từng bị báo chí Nhà nước Việt Nam chửi như tát nước. Ông được cho đội
đủ thứ "nón": nào là tay sai đế quốc, là chống cộng, là chống nhân dân Việt
Nam. Thế nhưng đùng một cái, Việt Nam "mặn nồng" với ông Lý Quang Diệu. Ông
Võ Văn Kiệt từng mời ông Diệu làm cố vấn và cộng tác. Nhưng ông Lý từ chối,
và nói rằng nếu không có Mĩ gật đầu thì VN vô phương phát triển. Ông Lý nói
rằng Mĩ là chìa khoá, Mĩ là động cơ để phát triển. Ngay cả Tàu cũng phải ôm
lấy Mĩ mà phát triển, thì VN không nên xem thường Mĩ.

Mà, ông cho ý kiến rất thành thật. Có thể nói ông Lý là một "fan" của Việt
Nam, nhưng không phải là fan của giới lãnh đạo VN. Ông Lý khen người Việt
Nam thông minh, học hành giỏi, và khi ra nước ngoài thường thành công. Ông
tiếc nuối rằng đáng lẽ VN phải là số 1 của Đông Nam Á, hay thậm chí hàng
đầu của Á châu, vì VN có đủ điều kiện từ địa dư, tài nguyên đến con người
để trở thành một cường quốc.

Thế nhưng ông tiếc cho VN, và ông chê lãnh đạo VN. Khi được hỏi ý kiến, ông
khuyên là cải cách kinh tế cần phải đi đôi với cải cách chính trị, nhưng
giới lãnh đạo VN không chịu nghe. Ông nói rằng giới lãnh đạo VN không thể
khá lên được vì họ bị "giam tù" bởi vòng kim cô ý thức hệ cộng sản. Theo
ông, giới lãnh đạo VN không có khả năng đổi mới bản thân họ, không có khả
năng đổi mới tư duy chính trị kịp thời đại, và do đó họ làm trì trệ sự phát
triển của đất nước, họ kéo đất nước họ xuống hàng lạc hậu và nghèo đói. Tôi
nghĩ nếu tôi là lãnh đạo của VN, tôi cảm thấy nhục khi nghe ý kiến như thế
của một ông chỉ xứng tầm thị trưởng. Nhưng vấn đề là ông nói đúng.

Nhưng cũng phải nói thẳng là cái xã hội mà ông Lý kiến tạo chưa hẳn là "tối
ưu" đâu. Nên nhớ rằng có thời ông ấy theo đuổi chủ nghĩa ưu sinh, khuyến
khích người có bằng đại học lấy nhau. Ông hạn chế tự do báo chí và tự do
ngôn luận. Ông tạo ra một "Anh Cả" (big brother) quan sát mọi hành vi của
công dân. Ông can thiệp thô bạo vào đời sống riêng tư của người dân. Bởi
thế, có lần một nhà báo hỏi tôi là đại học Việt Nam nên học đại học
Singapore, tôi trả lời là không, bởi vì theo tôi biết qua vài trường hợp
thì các đại học Singapore không có tự do học thuật như ở phương Tây. Nghe
nói cái mô hình cai trị của ông Lý được giới lãnh đạo Tàu rất thích, và như
thế thì cũng đủ để chúng ta cẩn thận với "mô hình Singapore".

Nhưng có một điểm sáng của Singapore mà tôi thích, đó là phi ý thức hệ. Nói
về ý thức hệ, ông Lý cho biết Singapore là một quốc gia phi ý thức hệ
(ideology-free). Nếu có thì ông gọi đó là "Ý thức hệ Singapore", thấy cái
gì tốt và có lợi cho quốc gia dân tộc thì làm, chứ không bị trói buộc vào
bất cứ một ý thức hệ nào cả. Ông nói thêm rằng nếu nó [ý thức hệ Singapore]
có hiệu quả, thì chúng ta hãy thử nghiệm nó xem sao. Nếu nó tốt thì chúng
ta tiếp tục. Nếu nó không có hiệu quả thì chúng ta quẳng nó đi và thử cái
khác. Một "triết lí" thực dụng và đơn giản thế mà tại sao những người đang
lèo lái con thuyền VN không nhận ra. Tại sao phải bám theo một chủ nghĩa đã
lỗi thời và hết sức sống.

PS: Biểu đồ so sánh thu nhập bình quân giữa Singapore và Việt Nam từ
1960-2011

<https://anhbasam.files.wordpress.com/2015/03/h1211.jpg>______

*Nguyễn Văn Tuấn*
<http://tuanvannguyen.blogspot.com/2015/03/tu-tuong-lon-gap-nhau.html>

25-03-2015

Ông Lý Quang Diệu qua đời là nguồn cảm hứng của biết bao nhiêu so sánh và
ngợi ca. Nhưng có một so sánh làm tôi gãi đầu bứt tai, đó là "phát hiện"
rằng ông Lý Quang Diệu và ông Hồ Chí Minh có cùng tư tưởng về tầm quan
trọng của giáo dục (1). Bài báo này còn nâng hai vị đó, ông Hồ và ông Lý,
lên bậc "thiên tài"! Tôi thì thấy khác: tôi nghĩ hai người có suy nghĩ khác
nhau về giáo dục. Cái tầm nhìn về giáo dục của ông Lý, nói cho công bằng,
cao hơn cái tầm nhìn của ông Hồ.

Có lẽ câu phát ngôn về giáo dục của ông Lý được nhiều người trích dẫn là
câu "*Thất bại trong giáo dục là thất bại không chỉ của kinh tế mà là sự
thất bại toàn diện*". Đó là một sự đúc kết từ quan sát thực tiễn và chiêm
nghiệm sự phát triển của phương Tây và so sánh với tình hình ở Á châu. Ông
kết luận rằng một nền giáo dục đại học tiên tiến là một chìa khoá cho phát
triển kinh tế. Đó chính là lí do tại sao một đảo quốc nhỏ chỉ cỡ đảo Phú
Quốc mà xây dựng được hai đại học danh giá như NUS và Nanyang. Cái tầm nhìn
giáo dục của ông Lý là tầm nhìn giáo dục cấp đại học, tầm nhìn về vai trò
của khoa học và công nghệ. Đó cũng chính là lí do người ta lấy tên ông đặt
tên cho một trường kinh tế thuộc Đại học Quốc gia Singapore.

Còn tầm nhìn về giáo dục của ông cụ Hồ là tầm nhìn giới hạn trong việc xoá
nạn mù chữ. Cũng hợp lí thôi, bởi vì thời đó ở VN chúng ta có rất nhiều
người nghèo đói và không biết đọc biết viết chữ quốc ngữ. Nên tôi nghĩ bất
cứ lãnh đạo nào cũng phải đặt mục tiêu xoá mù chữ là hàng đầu. Đó chính là
động cơ cho câu nói nổi tiếng của ông: "*Diệt giặc đói, diệt giặc dốt và
diệt giặc ngoại xâm*". Tôi nghĩ lúc đó ông Hồ chưa nghĩ gì đến giáo dục đại
học, chứ nói gì đến khoa học công nghệ.

Có một câu nói khác về giáo dục mà rất nhiều người lầm tưởng rằng là sáng
kiến của ông Hồ. Đó là câu "*Vì sự nghiệp mười năm trồng cây, vì sự nghiệp
trăm năm trồng người*". Câu đó không phải của ông Hồ; ông có lẽ lấy hay
mượn ý và chữ của một tác gia bên Tàu mà thôi. Câu đó do tư tưởng gia Quản
Trọng nói cách đây hơn 2000 năm: "*Nhất niên chi kế tại ư thụ cốc; thập
niên chi kế tại ư thụ mộc; bách niên chi kế tại ư thụ nhân*." (Kế một năm
trồng lúa, kế mười năm trồng cây, kế trăm năm trồng người.) Chủ tịch Hồ Chí
Minh không sáng tác ra câu đó. Do đó, cho rằng đó là tư tưởng đào tạo nhân
tài của ông Hồ thì tôi e rằng quá gượng ép.

Nếu nói ông cụ Hồ quan tâm đến đào tạo nhân tài thì giải thích thế nào khi
những người tài như Nguyễn Mạnh Tường, Trần Đức Thảo, và nhiều người khác
bị vùi dập trong thời gian ông ở đỉnh cao của quyền lực? Nếu ông thực sự
quan tâm đến công lí và đại học thì tại sao Trường đại học Luật Hà Nội bị
đóng cửa?

Do đó, tôi nghĩ quan tâm về giáo dục của ông Hồ ở tầm thấp hơn và địa
phương hơn so với tầm của ông Lý. Trong khi ông Lý nói về "university
education", "innovation", "management", "global entrepreneuship" thì ông Hồ
chỉ nói đến giáo dục trong vai trò xoá nạn mù chữ. Cho đến cuối đời, ông Hồ
cũng chỉ nói đến ước mơ "ai cũng được học hành", chứ ông chưa nghĩ đến cái
gì cao xa như giáo dục đại học hay khoa học và công nghệ. Mà, ông cũng chỉ
nói câu đó rất chung chung, rất ví von, chứ không phải cụ thể như ông Lý.
Tôi nghĩ không nên nâng tầm những câu ví von đó thành "tư tưởng".

Thật ra, sự khác biệt này cũng không có gì đáng ngạc nhiên, bởi vì hai
người có trình độ rất khác nhau. Tôi nghĩ trình độ học vấn và trải nghiệm
quốc tế đóng vai trò rất quan trọng trong tầm nhìn và viễn kiến. Người có
cơ hội sống và học tập trong môi trường đẳng cấp quốc tế, có dịp tiếp kiến
với giới "*elite*" (tinh hoa), thì gần như tự nhiên, họ có tầm nhìn cao và
xa. Còn người không có cơ hội làm việc và sống trong môi trường học thuật
tốt thì tầm nhìn của họ cũng hạn chế. Trong khoa học cũng thế, người xuất
phát từ các trung tâm đẳng cấp quốc tế rất khác với người xuất phát từ
những nơi thấp hơn. Một công trình được nơi A đánh giá là tuyệt vời, nhưng
với người ở đẳng cấp cao hơn thì họ có thể xem đó chỉ là công trình xoàng.
Ông bà chúng ta có câu "Gần mực thì đen, gần đèn thì sáng" là rất rất đúng.

Ông Lý là một người có học đàng hoàng, học từ những trường danh giá bậc
nhất trên thế giới. Ông từng theo học và tốt nghiệp luật hạng danh dự từ
Đại học Cambridge của Anh. Ông từng tiêu ra một thời gian ngắn ở London
School of Economics, một trường kinh tế lừng danh trên thế giới. Một người
học giỏi và rộng như thế, được tiếp xúc với môi trường *elite* như thế thì
chắc thừa đủ kiến thức để không mắc vào cái bẫy của một chủ nghĩa không
tưởng. Nên nhớ rằng ông Lý là người không ưa cộng sản. Còn ông Hồ, thì do
hoàn cảnh đất nước và gia đình, chưa xong bậc trung học, trình độ nói chung
còn hạn chế. Ông tiêu ra rất nhiều năm nay đây mai đó làm chính trị, làm
cách mạng, hơn là học hành. Do đó, sẽ là không công bằng nếu đòi hỏi ông Hồ
phải có được cái viễn kiến cao xa như ông Lý. Nói như thế không có nghĩa là
đánh giá thấp sự nghiệp và đóng góp của ông Hồ, mà chỉ muốn đặt câu nói về
giáo dục của ông trong bối cảnh thực tế, và qua đó để thấy rằng tầm nhìn về
giáo dục của ông Hồ rất khác với tầm nhìn của ông Lý Quang Diệu.